Bán Tiên Cảnh tượng chém người điên loạn này quả thực khiến cho Hướng Chân có phần há hốc mồm kinh ngạc, gã ta thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng khi mình đang cảm thấy ngứa ngáy sống không bằng chết thì bị Dữu Khánh đánh ngất đi, không biết hai người trước mắt vì sao lại có hành động điên cuồng như vậy đối với Phượng Tàng Sơn. Gã cũng chú ý tới những sợi tóc xõa trên mặt mình, mái tóc dài không biết đã bị xõa tung ra từ lúc nào, hơn nữa còn nhận thấy tóc không được bình thường, gã thuận tay nắm lấy nhìn xem, có cảm giác như bị bôi lên một lớp máu, đồng thời nhìn thấy tay mình cũng như vậy, màu máu đã khô vẫn còn đỏ tươi, một màu máu đỏ không bình thường. Mấu chốt là cảm giác ngứa ngáy đến tiêu hồn đã biến mất, cho nên gã không khó đoán được vết máu bôi đầy trên người mình là chuyện gì xảy ra, hẳn phải là máu của Phệ Linh hào cao giai. Trong lòng gã cảm thấy ấm áp, biết rằng nhất định là mấy tên này đã cứu mình. Đinh đinh đang đang, cho đến khi đã chém người ra từng mảnh, hai sư huynh đệ trong cơn phẫn nộ công tâm mới dừng tay. Sau khi dừng tay lại, hai người lập tức lướt xuống núi, tìm được Nam Trúc bị đánh lăn đến giữa sườn núi. Lúc này, khắp người Nam Trúc cũng bê bết máu, cảm giác như chỉ còn thoi thóp. Hướng Chân cùng lướt theo xuống, tới nơi thấy vậy thì kinh hãi, lúc này mới ý thức được vì sao hai người này lại g**t ch*t Phượng Tàng Sơn với bộ dạng điên cuồng như vậy. “Lão Thất, lão Thất.” Dữu Khánh nửa nâng Nam Trúc dậy, gọi to hai tiếng, thấy gã không có phản ứng gì, hắn lập tức thi pháp kiểm tra tình trạng chấn thương cho gã. Bị tổn thương rất rất nặng, vết đao đâm xuyên qua người không phải là tổn thương nghiêm trọng nhất mà chính là một cước ngay sau đó, một cước đó của Phượng Tàng Sơn không chỉ đá gãy xương thân thể Nam Trúc mà còn khiến toàn bộ ngũ tạng lục phủ bị tổn thương nghiêm trọng. Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân cũng đưa tay kiểm tra, đều phát hiện được mức độ nghiêm trọng của chấn thương trên người gã. Nam Trúc hơi hé mở hai mắt rồi khép lại, nhìn thấy hai vị sư đệ còn sống, dường như rất vui mừng, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đều bị máu tuôn ra làm nghẹn lại. Không biết Nam Trúc muốn nói cái gì, Dữu Khánh lập tức thi pháp hỗ trợ, khơi thông khí quản cho gã. Cuối cùng đã được thông khí, Nam Trúc lập tức thốt ra một câu, “Hồ lô, hồ lô của ta.” Cái quái gì vậy? Mấy người thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, đã sắp chết rồi, mẹ nó, vậy mà còn nhớ đến hồ hồ lô lô, cái quỷ gì vậy hả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi bọn hắn chỉ quan tâm đến tình hình của Nam Trúc, đúng là không có nghĩ đến hồ lô. Nói chung, câu nói đó khiến cho Dữu Khánh rất bực bội, hắn quay đầu lại không vui nói: “Lão Cửu, tìm hồ lô đến chôn cùng với hắn đi.” Vừa nói hắn vừa liên tục xuất thủ, điểm lên người Nam Trúc, cầm máu trong ngoài cho gã đã rồi nói tiếp. Sợ đây là “Nguyện vọng cuối cùng” của Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết lập tức phi thân lên núi đỉnh, chẳng mấy chốc liền tìm được chiếc Hắc hồ lô dính máu từ trên thi thể bị chặt nát của Phượng Tàng Sơn. Đem về tới, y còn cố ý đưa cho Nam Trúc nhìn thấy, rồi mới treo lại bên eo cho Nam Trúc. Thấy mấy tên này cả nửa ngày còn không đi vào vấn đề trọng điểm, Hướng Chân vốn không muốn nhiều chuyện cũng nhịn không được mở miệng nói: “Hắn bị thương quá nặng, thuốc bình thường căn bản vô dụng, hiệu quả của ‘Mật ong’ không phải bình thường, nhanh lấy ra cho hắn sử dụng đi.” Hướng Chân là người từng sử dụng sau khi bị trọng thương, gã biết rõ dược hiệu thần kỳ của thứ đó. Vừa nghe được lời này, Nam Trúc đau khổ nhắm hai mắt lại, hối hận không nên làm chuyện lúc trước, nếu như bị chết vì không có thuốc chữa, chính gã cũng cảm thấy mình đáng chết, nghĩ đến đây gã vô thức động đậy ngón tay, sờ sờ lên chiếc Hắc hồ lô đã được treo về lại bên hông, cảm thấy được an ủi phần nào. Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng muốn biết rõ bình “Mật ong” đó đã đi đâu rồi, bởi vì bọn hắn cảm thấy Nam Trúc không có nói thật, nhưng hiện tại nghĩ ngợi về điều này đã không có ý nghĩa. ” ‘Mật ong’ rớt mất rồi, thuốc bình thường vô dụng, trước mắt chỉ có thể để gã chịu đựng. Nơi này không thích hợp ở lại lâu, một khi Yêu vương tới đây, chúng ta đừng mong chạy thoát. Hướng huynh, ngươi tu vi cao nhất, đành giao phó hắn cho ngươi thi pháp bảo vệ vậy. Suốt đường đi này cũng là hắn khiêng ngươi đến đây.” Sau khi tỉnh táo lại từ trạng thái điên cuồng liều mạng trước đó, Dữu Khánh khẩn trương giao Nam Trúc cho Hướng Chân, hắn còn phải suy nghĩ cách thức cầu sinh cho thời gian tiếp theo. Với tình trạng hiện tại của Nam Trúc, đúng là cần phải có người một mực thi pháp bảo vệ, nếu không, chỉ với việc sặc ra máu là đã có thể khiến gã chết vì sặc hết máu, càng không phải nói trong cơ thể còn có những tổn thương khác. Mục Ngạo Thiết có phần nói không nên lời liếc nhìn Dữu Khánh, lão Thất đã từng có khiêng Hướng Chân chút nào sao? Đừng nói gì đến suốt đường khiêng đến đây. May mà y không có tính toán việc này, y cũng biết lão Thập Ngũ có lẽ muốn để Hướng Chân báo ân, để có thể dốc lòng bảo vệ tốt lão Thất, cho nên mới cố ý nói như vậy. Hướng Chân không có từ chối, lại còn rất lo lắng khi tiếp nhận Nam Trúc, “Thương thế của hắn như vậy, không có thuốc tốt chữa trị, có thể chịu được không?” “Lúc trước hắn đã ăn không ít ‘Mật ong’ đó, hẳn là có thể chống chịu được.” Dữu Khánh thuận miệng lừa gạt một câu. Không có thuốc tốt thì hắn cũng không còn cách nào, bọn hắn cũng không có tiền trữ sẵn mấy loại thuốc tốt đắt tiền đáng sợ kia, bây giờ hắn chỉ có thể mong đợi vào thể chất khôi phục đặc biệt của ba sư huynh đệ bọn hắn mà thôi. Hắn quay sang nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu, mang theo Dã Tiên, để đi ra ngoài phải dựa vào ông ta.” Mục Ngạo Thiết lập tức phi thân rời đi, tìm Dã Tiên ôm lên. Nam Trúc quá mập, người bình thường có lẽ không ôm lên được, nhưng đối với tu sị như Hướng Chân mà nói, tự nhiên không có vấn đề, chỉ ôm một cục thịt lớn như vậy, trông có chút mất sức. Dữu Khánh không dám dừng lại lâu thêm một khắc nào, hắn nhanh chóng phi thân bay lên. Khi đi ngang qua thi thể của Phượng Tàng Sơn, hắn dừng bước lại trầm ngâm, bây giờ tỉnh táo lại, hắn không khỏi nghĩ đến Diệp Điểm Điểm, Diệp Điểm Điểm đối xử rất tốt với hắn, mà chính tay hắn lại g**t ch*t trượng phu của nàng, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền. Mục Ngạo Thiết: “Có cần xử lý thi thể không?” “Để lại đây đi, nhìn thấy hắn đã chết, có thể bọn họ sẽ nghĩ lầm là bị Đại tộc trưởng giết, sẽ lầm tưởng rằng Đại tộc trưởng đã bình phục lại, có lẽ sẽ cho rằng bọn ta đã chạy thoát rồi.” Dữu Khánh dứt lời liền trực tiếp đi l*n đ*nh “Thần thụ”. Tại trong một hang động trong thân cây, hắn tìm thấy một cái trang thờ chạm trổ tinh xảo trên bản thể “Thần thụ”, bên trong thờ phụng một cây lông vũ sặc sỡ lóa mắt dài cỡ sải tay người bình thường, vừa nhìn liền biết không phải là lông vũ bình thường. Nhưng chiếc lông phượng vũ này hoàn toàn khác với lông phượng vũ Dữu Khánh đã gặp lúc trước, bất kể là về mức độ mỹ lệ hay là kích thước, đều không thể so sánh được. Đương nhiên, chiếc lông vũ trước mắt này trông có vẻ càng giống phượng vũ hơn, hắn đành phải quay sang xác nhận với Dã Tiên, “Là chiếc lông vũ này sao?” Dã Tiên suy yếu khẽ gật đầu tán thành. Hiện tại, hắn cũng không có tâm tình quan tâm dò hỏi vì sao hai chiếc lông phượng vũ lại khác nhau lớn như vậy, Dữu Khánh trực tiếp cầm lấy chiếc lông phượng vũ trong trang thờ cuốn lại, nhét vào trong quần áo da thú, rồi phất tay kêu gọi mọi người rời đi. Hắn không có phá hủy phượng vũ như lời Dã Tiên nói, hắn còn cần dựa vào thứ này để đi ra ngoài, hắn không có ý nghĩ sống quãng đời còn lại ở nơi này như Dã Tiên. Một nhóm người hoàn toàn chỉ đi theo Dữu Khánh, hắn đi hướng nào liền chạy theo hướng đó, không phàn nàn không hối hận. Sau khi nhanh chóng xuống khỏi “Thần thụ”, mấy người phát hiện thấy Dữu Khánh lại dẫn bọn họ chui vào trong lòng đất nơi đã ẩn nấp lúc trước, Mục Ngạo Thiết tức thì nhịn không được, vô cùng lo sợ hỏi: “Lão Thập Ngũ, chạy đi đâu đây? Đây là định đưa tới miệng người ta sao?” Dữu Khánh nhanh chóng trả lời, “Chúng ta đã bị phong ấn vây khốn tại nơi này, trốn đi đâu cũng không an toàn, nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi duy nhất chúng ta có thể ẩn nấp lâu hơn một chút. Trước tiên hãy đến gần chỗ không gian dưới lòng đất đó, đợi khi bọn họ ra ngoài tìm chúng ta thì chúng ta lại lập tức chạy vào trốn. Tìm không được chúng ta, bọn họ có thể lầm tưởng rằng chúng ta đã chạy thoát là tốt nhất. Nói chung, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu. Tận lực kéo dài đến khi Đại tộc trưởng bình thường trở lại, có thể sử dụng tu vi để mở ra phong ấn.” Nghe nói như thế, mọi người đã hiểu, kỳ thực chính là làm theo câu châm ngôn kia, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhưng hành động như vậy quả thực quá nguy hiểm, lẻn đến gần ngay phía dưới mí mắt cọp, thật khó để không khẩn trương, sau đó bọn họ đều yên tĩnh lại, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh gì, nhanh chóng tới gần địa điểm mục tiêu…
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.