Bán Tiên Theo bản năng nàng cũng muốn đuổi theo, những người đang quỳ khác cũng có cùng ý nghĩ như nàng, nếu mấy tên đó đã có thể bỏ chạy, vì sao ta không thể chạy? Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là đám người Dữu Khánh, không làm ra được chuyện l* m*ng như vậy. Đám người Dữu Khánh là bị ép vào tuyệt lộ, Yêu vương đã nói rõ không tiếp nhận quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cho nên không thể không chạy, còn bọn họ thì vẫn có lựa chọn, tại trước khi chưa thể xác định Tri Linh đại thánh và Thiên Vũ ai thắng ai thua, bọn họ không cần mạo hiểm. Tuy nhiên, việc đám người Dữu Khánh dám ngang nhiên bỏ chạy ngay trước mặt Tri Linh đại thánh là một hành động có tính biểu tượng, sự việc rất rõ ràng, dũng khí của bọn họ cũng dần tăng lên. Nhìn thấy Thiên Vũ không nhanh không chậm đi thẳng đến gần Tri Linh đại thánh, trên mặt không hề có vẻ khiếp sợ, bọn họ liền không muốn quỳ nữa, dù chưa được sự cho phép của Tri Linh đại thánh, bọn họ vẫn lần lượt đứng lên, chủ động nhường đường cho Thiên Vũ. Tri Linh đại thánh lạnh lùng liếc nhìn những kẻ chủ động đứng lên đó, khóe miệng căng ra, nhưng lúc này nó không rảnh bận tâm đến những kẻ này, trọng tâm vẫn là theo dõi sát sao mỗi một động tác của Thiên Vũ, không dám có chút sơ suất, cao thủ tranh đấu, thắng bại hay sinh tử thường xuất hiện tại trong nháy mắt sơ sẩy. Nhìn thấy Thiên Vũ không chút né tránh xông thẳng tới gần mình, hầu kết của nó lại co giật, mười ngón tay buông lỏng lại nắm chặt, trong lòng cũng trở nên căng thẳng và khẩn trương. Nó có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình thực sự đã g**t ch*t đối phương, y phục của đối phương bị rách chính là bằng chứng, nhưng đối phương đã sống lại một cách nguyên vẹn như cũ, đây là thần thông gì? Hơn nữa, còn có câu nói kia của Dữu Khánh, nỗi sợ hãi với điều không biết khiến lòng nó rất kìm nén. Sự kìm nén càng ngàng càng trầm trọng hơn theo từng bước chân đến gần của Thiên Vũ, áp lực nặng nề trong lòng khiến nó quên cả hô hấp, nó căng thẳng chú ý đến mỗi một biến hóa rất nhỏ trong từng động tác của đối phương. Phượng Tàng Sơn cũng rất căng thẳng, gã ta ủ rũ tránh sang một bên. Nhìn thấy Thiên Vũ đi qua trước mặt, Ô Ô cất tiếng gọi to, “Lão Tam.” Gã vẫn cảm thấy khó thể tin nổi, lúc đó gã ôm thi thể trong người để kiểm tra, xác định chắc chắn rằng đối phương đã chết không thể chết lại nữa, bây giờ tại sao vẫn còn sống chứ? Lão Tam làm sao lại có được thần thông lợi hại như vậy? Thiên Vũ không để ý đến gã, tiếp tục bước tới trước, cuối cùng y dừng lại trước mặt Tri Linh đại thánh, rồi đột nhiên thùm thụp quỳ xuống đất, dập đầu bái, “Chủ nhân.” Y quỳ xuống không chút do dự, cất tiếng gọi chủ nhân cũng không hề do dự, hơn nữa giọng nói thành khẩn, y đã chủ động nhận chủ. Không còn cách nào khác, nơi này có kết giới phong ấn, chỉ cần bại lộ, y liền trốn không thoát, nhất là đối mặt với cao thủ tiên cấp. Tự mình chủ động đi ra nhận chủ, cùng với việc để cho đối phương tốn công tốn sức lục soát tìm ra, kết quả tự nhiên là khác nhau. Xem xét thời thế, y biết rõ phải lựa chọn như thế nào, chẳng phải mọi người ở đây đều đã nhận chủ sao, tính thêm y nữa là được rồi, mọi người cùng quỳ, y cũng không mất mặt. Đương nhiên, trong lòng y vẫn đang âm thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà cẩu Thám Hoa. Và cũng chỉ có thể âm thầm ân cần hỏi thăm, quỳ cũng đã quỳ rồi, không dám biểu hiện ra mình bị ép buộc, không phải tình nguyện. Chỉ là y đột nhiên quỳ xuống như vậy, suýt chút nữa khiến cho mấy người khác rớt tròng mắt. Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, kim rơi có thể nghe được, đừng nói là người khác, ngay cả Tri Linh đại thánh cũng kinh ngạc sửng sốt, quá đột ngột, không thể thích ứng nổi. Mấy kẻ vừa mới đứng lên vẻ mặt ngây ra, có kẻ ở trong lòng còn trực tiếp ân cần hỏi thăm tổ tông của Thiên Vũ, ngươi hùng hồn tự tin đi tới như vậy làm gì, hại chúng ta đứng lên hết rồi, bây giờ ngươi lại quỳ xuống, ngươi bảo chúng ta làm sao chịu nổi? Đối với tình huống bất ngờ này, bọn họ thật khó mà tiếp nhận nổi, Thiên Vũ ngươi không có bản lĩnh đó, mấy người Thám Hoa lang làm sao dám bỏ chạy? Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được, Thám Hoa lang đã lợi dụng việc Thiên Vũ hồi sinh sau khi đã chết để tạo ra mối đe dọa với Tri Linh đại thánh, sử dụng Thiên Vũ để chế ngự hiện trường, đợi khi Thiên Vũ đi tới, đã có tấm mộc chắn ở phía trước, bọn hắn lập tức nhân cơ hội đó để bỏ chạy. Sau khi đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, đám người chợt có cảm giác cực kỳ kinh ngạc, phản ứng gần như giống nhau, làm như vậy cũng được sao? Rồi đột nhiên cảm thấy kẻ được gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ này đúng là có phần xứng với danh tiếng, thật là can đảm a. Hướng Lan Huyên thì cảm thấy dở khóc dở cười, tên đó vậy mà lại giở trò đùa giỡn với tất cả mọi người tại đây. “Không tốt, bọn hắn muốn bỏ chạy!” Phượng Tàng Sơn vừa kịp phản ứng lại liền hét lên kinh hãi, lướt đi gấp gáp đuổi theo. Càng cảm thấy Dữu Khánh bộc lộ ra năng lực kinh người, gã càng không muốn buông tha cho Dữu Khánh, một khi trở thành hậu hạo, đối phương tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho gã, gã đương nhiên liền muốn diệt hắn khi còn nhỏ bé, nhằm tuyệt hậu họa. Phượng Kim Kỳ nằm trên mặt đất nhìn thấy nhi tử rời đi, ánh mắt vô lực, ông ta đã là thở ra nhiều hít vào ít, đã trong tình trạng hấp hối, nhưng không ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười thảm, không biết là đang giễu cợt mọi người, hay là mỉa mai chính mình. Tri Linh đại thánh chỉ thoáng nhìn Phượng Tàng Sơn lao đi truy đuổi kẻ chạy trốn, không cổ vũ cũng không ngăn cản, càng không có chút mảy may nào lo sợ đám người Dữu Khánh chạy mất, nó không vội vàng truy đuổi, thay vào đó, sự quan tâm của nó tập trung vào Thiên Vũ đang quỳ gối trước mặt mình. Nó hỏi Thiên vũ, “Ta rõ ràng đã g**t ch*t ngươi, vì sao ngươi có thể sống lại?” Tình cảnh này tức thì khiến Hướng Lan Huyên cảm thấy không ổn, nhận thấy lão yêu không có gì lo lắng, nàng ý thức được đám người Dữu Khánh có khả năng không thể thoát khỏi nơi này. Không chỉ có nàng, mấy kẻ khác tại đây cũng nhận ra điều đó, bọn họ không khỏi đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mà lúc trước nhịn lại được, không có mù quáng chạy theo. “Trước đây ta cũng không biết mình có được năng lực chết rồi sống lại, bởi vì trước đây ta chưa từng chết lần nào. Ta sở dĩ có thể chết rồi sống lại là bởi vì trong cơ thể ta có một luồng tà lực. Phần tà lực này bắt nguồn từ Vân Hề của ‘Tiểu Vân gian’…” Lúc này Thiên Vũ rất thành thật, không thành thật e rằng sẽ không giải thích rõ được chuyện này, vạn nhất người ta hiểu rõ về tà lực hơn y, sợ rằng y không chịu nổi hậu quả của sự không thành thật.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.