Bán Tiên “Ta…” Thiên Vũ không biết nên nói cái gì, không phải y không muốn bán đứng đồng bạn, mà vì y biết, cho dù mình có nói ra, người ta cũng chưa chắc sẽ buông tha cho mình. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này, y bị người khác bóp lấy trái tim mình, loại cảm giác sợ hãi khi trái tim mình có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của người khác là người ngoài không thể tưởng tượng được, y chưa bao giờ trải qua loại uy h**p này, cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy. Tại trước khi chưa thể xác nhận được sự an toàn của mình, y đang cân nhắc phải làm sao để ổn định đối phương. Nhưng có người không cho y cơ hội đó. Ở phía sau y, Tri Linh đại thánh bỗng nhiên không thèm để ý đến y, phất tay quét ngang về phía sau, bùng phát ra uy lực cường đại. Rầm rầm rầm… Một loạt tiếng nổ vang lên, Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, tức thì âm thầm kêu khổ, thậm chí còn phẫn nộ, y phát hiện thấy Dã Tiên căn bản không quan tâm đến sự sống chết của mình. Tri Linh đại thánh cũng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy trăm vòng kim hoàn sáng chói như mặt trời mọc đang đua nhau nổ tung tạo thành một đám mây lửa, kết giới hư không phong ấn ngọn núi cũng bị uy lực của một chưởng đó chấn động lên những gợn sóng hư không nhộn nhạo không ngừng. “Úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…” Những âm thanh lẩm bẩm ngâm xướng đột nhiên vang lên, khi đám mây lửa bùng nổ ra tiêu tán, thân ảnh Dã Tiên lấp loáng xuất hiện tại phía sau, các màu “Bạch lục hoàng lam hồng hắc” rực rỡ thay nhau đổi màu nhấp nháy trên mái tóc dài bay phất phới. Nương theo đám mây lửa che chắn, ông ta đã đến gần nơi đây. Tri Linh đại thánh tức thì giống như bị Kim Cương Hàng Ma xử nện lên lên trán, toàn thân kịch liệt chấn động, nhấc tay vỗ vào trán, cảm giác đầu đau như muốn nứt. Cho dù như thế, nó vẫn dùng tay kia đâm vào ngực Thiên Vũ. Thiên Vũ kinh hãi cúi đầu, mở to mắt nhìn trừng trừng trái tim đang đập thình thịch của mình bị bóp phun ra những tia máu, sau đó tầm mắt loang loáng, cả người bị ném bay ra ngoài. Không khác gì lắm, cho dù ở cách nơi ngâm xướng rất xa, ba sư huynh đệ Dữu Khánh đang ẩn nấp dưới chân núi cũng lập tức như bị sét đánh, đầu óc vang thình thịch, giống như bị hết gậy này đến gậy khác nện mạnh vào trán, nhịp tim điên cuồng tăng nhanh, tim đập dữ dội tựa như đã sắp nổ tung, thân thể khó thể động đậy. Tri Linh đại thánh vô lực rơi xuống đất, đột nhiên hiện ra nguyên hình của Phệ Linh hào. Rầm! Nó dốc sức dùng móng vuốt vỗ lên mặt đất, tựa như muốn dùng hết sức lực đứng lên phản kích. Bị nện mạnh, ngoài ngọn núi tức thì hiện lên ánh sáng, ánh sáng lưu chuyển hóa giải uy lực của một đòn này, ngọn núi không bị tổn hại gì. Cùng lúc đó, Ô Ô, Hướng Lan Huyên, Thiện Tri Nhất, Xích Lan, Phượng Kim Kỳ dồn dập bay ra, bọn họ không dám dễ dàng nhảy ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy Dã Tiên thành công đè ép Tri Linh đại thánh, bọn họ mới dám lao ra hỗ trợ. Ô Ô trước tiên hạ xuống bên cạnh Thiên Vũ, nâng Thiên Vũ lên, lay động, gọi: “Lão Tam, lão Tam.” Nhưng làm sao có thể đánh thức dậy được, vết thương trên người lộ rõ ra đó, đã tắt thở, đã chết ngắc rồi, điều kỳ lạ chính là, y vẫn chưa hiện ra nguyên hình. Xích Lan các chủ bay theo tới, hạ xuống, cũng chỉ dừng bước lại thoáng nhìn một lượt rồi bay đi, cùng với đám người Hướng Lan Huyên phân bố ở trên không xung quanh Tri Linh đại thánh. Bọn họ tập trung ý niệm bắt đầu ngâm xướng, “Úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…” “Cô cô cô…” Tri Linh đại thánh vừa mới đứng lên lại ngửa mặt lên trời gào thét, rồi quỳ xuống, đôi móng vuốt chống xuống đất, gượng éo giữ thân thể để không ngã xuống. Thấy lão Tam đã chết không còn khả năng phục sinh, Ô Ô phẫn nộ cũng nhảy lên không trung, tham gia vào vòng vây, vứt bỏ những tạp niệm, khẽ nhắm mắt niệm ra chân ngôn, “Úm ma ni bá mễ hồng…” Âm thanh niệm chú ngữ của Dã Tiên là rõ ràng nhất, lục sắc nhấp nháy liên tục đổi màu phía sau ông ta cũng là như thế. Năm người khác cũng đều ngâm xướng, hào quang hiện lên phía sau bọn họ chỉ hơi nhàn nhạt. Không có đồng thanh ngâm xướng, chỉ như vậy, mỗi người tự niệm, âm thanh thoạt nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng lại phân tách rõ ràng, và đều hòa vào âm thanh ngâm xướng tạo nên khí thế càng hùng tráng. Trong lúc nhất thời, bên trên toàn bộ ngọn núi ngân vang âm thanh chú ngữ vang dội kéo dài không dứt. Tri Linh đại thánh bị lực lượng vô hình đè bẹp tại chỗ, không còn chút năng lực phản kháng nào, ngay cả động đậy cũng khó, rõ ràng là đang ở trong cơn giày vò vô tận. Những vòng kim hoàn rực rõ lại xuất hiện, bay lượn khắp bầu trời, sau đó ngưng tụ lại như cơn mưa sao sa, ầm ầm ầm nện lên trên thân thể Tri Linh đại thánh. “Ô…” Tri Linh đại thánh đau đớn kêu gào ở trong liệt diễm bùng cháy, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự trấn áp của Phục Ma chân ngôn. Cho đến lúc này, Phượng Tàng Sơn ẩn nấp nơi kín đáo mới xuất hiện, phi thân bay lên, đi đến gần bên để quan sát, nhìn thấy Yêu vương này quả thực đã sắp bị diệt khẩu, gã ta coi như được thở phào nhẹ nhõm. Ở dưới ngọn núi, mặc dù cách xa nơi ngâm xướng “Phục ma chân ngôn”, nhưng ba sư huynh đệ vẫn một lần nữa cảm nhận được cảm giác kinh khủng chết đi sống lại đó. Phượng A Đao không phát hiện ra sự khác thường của ba người bọn hắn, còn tưởng rằng cả ba người vẫn đang nằm yên bất động, hiện tại, toàn bộ sự chú ý của gã ta đều tập trung vào trên người Phượng Tàng Sơn. Nhìn thấy Phượng Tàng Sơn xuất hiện, lại còn ở bên cạnh tộc trưởng, gã ta tức thì thất kinh, “Là Ngũ lang, không tốt, tộc trưởng có nguy hiểm.” Gã ta biết Phượng Tàng Sơn đã đầu hàng Tri Linh đại thánh, lập tức muốn đi ra ngoài ngăn cản Phượng Tàng Sơn, tránh để gã gây bất lợi cho tộc trưởng. Dữu Khánh nửa chết nửa sống hé mở mí mắt, hắn cũng nhìn thấy Phượng Tàng Sơn xuất hiện, ý thức của hắn mặc dù gần như mơ hồ, nhưng phản ứng của Phượng A Đao lại khiến hắn trong tiềm thức nhận thấy nguy hiểm, hắn nỗ lực nhấc tay, nắm lấy y phục của Phượng A Đao, “Đừng đi…” Nhưng mà giọng của hắn quá nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả chính hắn cũng nghe không rõ. Sức lực nắm lấy y phục của Phượng A Đao cũng yếu đến mức ngay cả một con kiến cũng không b*p ch*t được, thì làm sao có thể làm cho Phượng A Đao cảm giác thấy. Trong tầm mắt đan đen những hình ảnh đen trắng, hắn nhìn thấy thân ảnh Phượng A Đao lao ra ngoài, ý thức xen kẽ giữa mơ hồ và thanh tỉnh rất sốt ruột, nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn theo. “Tộc trưởng!” Phượng A Đao lao lên núi gấp gáp gọi to. Phượng Tàng Sơn vụt quay đầu lại nhìn thấy là gã, suýt chút nữa sợ hãi hồn phi phách tán, tức thì tung người nhảy lên, lao thẳng tới, người còn chưa đến gần, gã ta đã thi triển ra bảy vòng kim hoàn toàn lực đánh ra. Tu vi của Phượng A Đao kém gã ta một đại cảnh giới, căn bản không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, hơn nữa, gã ta là dốc hết toàn lực, vì vậy Phượng A Đao làm sao có thể ngăn cản, cho dù dốc hết toàn bộ tu vi để chống đỡ, gã cũng bị đánh bay ra ngoài trong vùng liệt diễm bùng nổ ra. Gã ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi. Rơi xuống đất, còn chưa kịp đứng vững, gã lại bị Phượng Tàng Sơn xuyên qua liệt diễm tung một quyền nện trúng vào ngực, lại một lần nữa phun máu bay ngược ra ngoài, âm thanh xương ngực gãy vỡ vang lên rất rõ ràng. Thân thể gã nện mạnh lên trên tảng đá mới dừng lại được. Phượng Tàng Sơn phi thân hạ xuống trước mặt gã, một tay túm lấy vạt áo trước ngực, quan sát xung quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở nơi này, đám người Thám Hoa lang bọn hắn đâu?” Giết một người là không đủ để diệt khẩu, mấy người kia cũng biết gã ta đã phản bội, tất cả đều không thể lưu lại. Phượng A Đao không ngờ tới gã ta còn độc ác tàn nhẫn hơn cả mình tưởng, tại ngay trước mặt tộc trưởng mà mình còn chưa có cơ hội nói chuyện, gã ta đã dám hạ độc thủ rồi. Lúc này, gã mới ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn, cũng nhận thức được có khả năng mình đã khiến đám người Dữu Khánh đang ẩn nấp rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng, Hướng Chân, người có khả năng đánh với Phượng Tàng Sơn lại bị phế rồi. Miệng gã đầy máu, cất tiếng lẩm bẩm: “Bọn họ, bọn họ rơi vào trong tay Yêu vương. Ngũ lang, cầu ngươi tha cho ta, cứu cứu ta.” Gã cố ý cầu xin, vốn là hận không thể g**t ch*t đối phương, tuyệt đối sẽ không cầu xin, nhưng vì để hóa giải tình huống nguy hiểm mà mình gây ra cho mấy người Dữu Khánh, gã giả vờ như vậy để không bị đối phương lục soát gần đây, có bảo vệ được mấy người Dữu Khánh thì mới có người vạch trần sự thật về vị Ngũ lang này. Rơi vào trong tay Yêu vương? Phượng Tàng Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, bên trong ngọn núi này hẳn là có không gian khác, không biết lối vào có phải ở trên đỉnh núi hay không. Trong lúc trong đầu xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, gã ta vốn còn muốn hỏi chi tiết kỹ càng hơn, đại loại như có biết vị trí giam giữ cụ thể hay không, nhưng nhìn thấy Phượng Kim Kỳ đã ngừng tay nhìn về phía bên này, gã ta lập tức buông lỏng vạt áo túm trong tay, rồi thuận tay rút cây đao trên eo của Phượng A Đao, vung tay vạch ra một vệt sáng lạnh kéo theo tia máu bắn tung tóe. Phượng A Đao ngã xuống đất, trong vết cắt cổ họng phát ra âm thanh ùng ục, cổ gần như bị cắt đứt rời, thân thể co giật mấy cái rồi không còn có động tĩnh, một vũng máu tươi đỏ thẫm. Dữu Khánh nằm trong khe đá, mơ mơ màng màng nhìn thấy cảnh tượng bóng người đổ nhào xuống, trong mắt ngấn lệ, cuối háo thành vệt nước mắt chảy trên gương mặt, hai tay mười ngón nắm chặt thành nắm đấm, nhưng bất lực. Tuy hắn là một người nhà quê có chút hèn mọn tham tài, và cũng không phải là chính nhân quân tử gì đó, nhưng trong xương cốt hắn sống có tình có nghĩa, người từng cùng chung hoạn nạn, hoặc có ân với hắn, hắn đều không đành lòng nhìn thấy kết quả như vậy, nếu không, hắn đã sớm g**t ch*t Hướng Chân để tránh hậu hoạn rồi. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nằm yên ở đó dường như cũng nhìn thấy được cảnh tượng đó, ngón tay đều nắm chặt lại.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.