Bán Tiên Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn tới, phát hiện không phải là ai khác, chính là Hướng Chân, người vẫn luôn trầm mặc ở một bên, rõ ràng có thể thấy đó là động tác ngăn cản Mục Ngạo Thiết. Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu lại nhìn gã ta, đang dùng ánh mắt để dò hỏi gã có ý gì? Tất cả mọi người đều muốn biết gã ta có ý gì, ngay cả Nhất Chi Hoa khóe miệng dính máu, nằm thoi thóp trên mặt đất cũng ngước đầu chờ đợi, nhìn chằm chằm phản ứng của Hướng Chân. Hướng Chân khẽ lắc đầu với Mục Ngạo Thiết, giọng bình tĩnh và kiên định, “Đừng đụng vào, không nên đụng vào tiên tuyền này.” Vừa nghe lời nói này, Nhất Chi Hoa đột nhiên khẽ nhíu mắt, sau đó lại nhấc tay áo che mặt, chỉ để lộ ra một con mắt quan sát tình hình. Mục Ngạo Thiết lập tức thu tay lại, xoay người nhìn gã ta, hỏi: “Vì sao?” Hướng Chân nhìn quanh mọi người, biết rõ mọi người đều có nghi vấn như vậy, gã ta do dự một hồi, sau đó đưa tay đẩy Mục Ngạo Thiết ra, hất hất cằm ra hiệu về phía hai chữ “Thiên tuyền” trên thạch đôn, “Hai chữ này dường như vừa mới được khắc ra.” Hả? Mọi người đồng loạt chuyển dời ánh mắt nhìn tới, nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, quan sát kĩ càng. Không nhìn kĩ không biết, nhìn kĩ giật nảy mình, quả thực lộ ra khả nghi, vốn thích táy máy, Nam Trúc đưa tay sờ sờ vào trong vết lõm của chữ viết, gã vậy mà còn sờ ra được bụi đá mới tạo ra, gã nhấc đầu ngón tay lên cho mọi người nhìn thấy, mọi người đều không nói nên lời. Đừng nói là giả đã quá rõ ràng, ít nhất trong tình huống bình thường là khó có thể lừa gạt được bọn hắn, nhưng bọn hắn bị ma quỷ ám ảnh cho nên căn bản không có chú ý tới. Hai chữ “Thiên tuyền” này là mới được khắc ra cho người ta nhìn, nói cách khác là cố ý làm ra cho bọn hắn thấy, vậy tiên tuyền này còn đáng tin được nữa sao? Còn có cả kẻ dẫn bọn hắn đến xem. Một nhóm người trong nháy mắt liền tỉnh lại, dồn dập quay đầu nhìn chằm chằm vào Nhất Chi Hoa. Nhất Chi Hoa cũng đang nhìn bọn hắn, trong ánh mắt có cảm giác như đang nhìn quái vật, cảm thấy mấy người này có chút không hợp với lẽ thường, đã đi đến nơi đây, không chỉ không tỏ ra muốn độc chiếm tiên tuyền thì thôi, vậy mà còn có thể bình tĩnh đi quan sát xem kiểu chữ thật hay giả. Chợt nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, nó mới ý thức được mình có chút thất thố, vội vàng rụt mặt lại giấu sau tay áo, thân thể run rẩy, run giọng nói: “Ta không biết, ta không biết gì cả.” “Không biết tổ tông nhà ngươi.” Nam Trúc chửi ầm lên đồng thời đấm một quyền vào tay áo đang che mặt, sau đó túm tóc nó lên tung ra một trận tát tai dữ dội, “Đổ giả tạo mà ngươi còn ngửi ra được tiên khí. Để ta cho ngươi ngửi tiên khí, ta cho ngươi ngửi, ta cho ngươi ngửi…” Trong tiếng gầm gừ, Nhất Chi Hoa tựa như chịu không nổi nữa, nó kêu gào thảm thiết: “Chư vị cao nhân, nếu như các ngươi cảm thấy là giả, cũng không mất mát gì, vậy thì nhường tiên tuyền giả này lại cho tiểu yêu đi.” Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu cho Nam Trúc ngừng tay, sau đó nhìn chằm chằm bộ dạng vô cùng thê thảm của lão yêu bà, nói: “Nhất Chi Hoa, thành thật nói ra sự thật đi. Chúng ta có thể tha mạng cho ngươi. Nếu không chính là ngươi đang tìm cái chết.” Nhất Chi Hoa thảm thiết khóc rống lên, “Ta thật sự không biết gì cả a! Ta thực sự là ngửi mùi để tìm tới đây a! Chư vị cao nhân, thả tiểu yêu ra đi, tha cho tiểu yêu đi.” Dữu Khánh nhìn về phía Hướng Lan Huyên, nhìn thấy Hướng Lan Huyên đã thi pháp nâng khối chất lỏng màu xanh ngọc đó lên lơ lửng trong không trung, đến gần quan sát đáy cối đá, không nhìn thấy có nguồn suối, nhưng không dám xác định chất lỏng này có phải là theo năm tháng lâu dài từ trong đá thấm ra hay không, và cũng không dễ để xử lý chất lỏng màu xanh ngọc này, vì vậy nàng lại thi pháp trả về chỗ cũ. Dữu Khánh quay đầu lại ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết. Mục Ngạo Thiết lập tức nắm lấy cỗ tay của Nhất Chi Hoa, tách một ngón tay của lão yêu bà ra, trực tiếp vặn gãy. “A!” Nhất Chi Hoa cất lên tiếng hét thảm thiết thê lương. Theo tiếng kêu gào thảm thiết của lão yêu bà, Mục Ngạo Thiết bẻ gãy từng ngón từng ngón tay của nó, thấy nó chết sống vẫn không chịu nhận, dưới sự ám chỉ của Dữu Khánh, y không chút do dự ra tay nặng hơn, vặn gãy từng cái tứ chi của nó, tiếng kêu cực kỳ thê thảm vang vọng trong không gian dưới lòng đất này. Cách xử lý này chính là đang dần đẩy người đến cái chết, Dữu Khánh quả thực không định cho lão yêu bà này sống sót, nếu thú nhận thì thôi, không thú nhận thì nhân cơ hội này lấy mạng nó. Trong tiếng gào thét, Nhất Chi Hoa lặp đi lặp lại rằng mình thực sự bị oan, thực sự không biết được gì, vân vân, nhưng nó không thể giành được bất kỳ sự thương xót nào. Hướng Lan Huyên nhìn thấy, cau mày nhắc nhở một câu, “Giữ lão yêu bà này lại còn có tác dụng.” Dữu Khánh lập tức xoay người lại khuyên can nàng, “Đại hành tẩu, với bộ dạng nhát gan đó của nó, nếu bị tra tấn như vậy, cho dù là thật sự không biết, nó cũng sẽ vu oan giá họa, nhưng đến bây giờ nó vẫn chịu đựng thà chết không nhận, rất đáng khả nghi, giữ lại yêu này, ngài xác định còn có thể tin được lời của nó sao?” Nghe nói như thế, nghĩ tới bộ dạng nhát gan sợ chết của Nhất Chi Hoa, so với cảnh trước mắt, quả thực rất đáng khả nghi. “Nếu lời nó nói là thật, nơi đây không chỉ có một mình nó là Yêu tu, chúng ta có thể tìm kẻ khác để tìm hiểu tình huống, nếu như là nói dối, cứng đầu không nhận, cần gì phải khách khí.” Dữu Khánh vừa thuyết phục, rồi lại nghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết đừng có ngừng lại, tiếp tục đẩy tới chết. Hướng Lan Huyên không khỏi trừng mắt liếc hắn, phát hiện thấy tên này thực sự tàn nhẫn vô tình, nhưng có khi lòng dạ cũng rất đàn bà. Nhất Chi Hoa vẫn một mực thà chết không nhận, then chốt là trong lúc nhất thời nó không biên ra được lời nói dối hợp lý. Bọn hắn cũng không cho nó có nhiều cơ hội để suy nghĩ, keng, kiếm quang ra khỏi vỏ, Nhất Chi Hoa theo tiếng ngã xuống đất. Nhận thấy lão Thập Ngũ muốn đẩy lão yêu bà vào chỗ chết, Nam Trúc trực tiếp vung kiếm chém nó làm đôi. Vừa chém ra hai nửa, tiếng kêu thảm thiết của Nhất Chi Hoa cuối cùng ngừng lại, thân thể tàn phế nằm trên mặt đất nhanh chóng hiện ra nguyên hình, biến thành một bụi gai cổ thụ tàn tạ sứt mẻ. Nam Trúc phẫn nộ thu kiếm. Hướng Lan Huyên nhướng mày hỏi, “Tại sao ta có cảm giác như các ngươi muốn nóng lòng diệt khẩu vậy chứ?” Dữu Khánh cười khổ nói: “Đại hành tẩu nói lời này, chắc hẳn hắn hoàn toàn không biết gì về chúng ta, chúng ta có gì phải diệt khẩu? Nó thà chết không chịu nhận, lại không trông chờ nó giúp được gì, không cần lãng phí thời gian với nó, giữ lại cũng vô dụng.” Hướng Lan Huyên hừ một tiếng, không tiếp tục bám lấy việc đó, ánh mắt lại dán chặt vào hai chữ kia, đưa ra nghi vấn: “Nhất thời làm giả ra, ai làm? Trong số những người biết chuyện cùng đi với chúng ta, trong thời gian ngắn, không ai có năng lực làm ra khung cảnh huyền ảo quy mô như vậy ở trong lòng đất này. Nhất Chi Hoa biết chúng ta đi tìm tiên tuyền, nhưng phần lớn thời gian nó đều ở bên chúng ta, trong thời gian ngắn tách ra, nó có thể làm ra được cảnh tượng này ư?” Nàng nhìn về phía Dữu Khánh, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, dựa vào kinh nghiệm của mình, nàng đưa ra phán đoán: “Kẻ có thể làm ra khung cảnh giả tạo này rất không đơn giản, có khả năng chúng ta đã bị đại phiền toái nào đó theo dõi rồi.” Dữu Khánh trầm mặc. “Trước tiên thử xem thứ này đến cùng là cái gì.” Nam Trúc bỗng nhiên phá vỡ yên lặng, nhặt lên một phần thi thể của Nhất Chi Hoa trên mặt đất, trực tiếp chọc vào trong chất lỏng phát sáng màu xanh ngọc kia, khuấy khuấy, định khuấy lên nghiên cứu một chút. Kết quả chưa khuấy được mấy cái, thì đã xảy ra chuyện, đoạn bụi gai mà gã đang cầm đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng, mọi người giật mình. Ánh sáng trắng phóng ra nhanh chóng lơ lửng trên không, phát ra giọng nói ong ong tức giận của một người đàn ông, “Mập mạp chết tiệt, sau này ta sẽ khiến ngươi uống cho đủ!” Ngước đầu lên nhìn, Nam Trúc trợn mắt há mồm, nhìn bụi gai trong tay, đã ý thức được gì đó, đối phương có thể là định chờ cho bọn hắn rời đi rồi mới hiện thân, là không muốn để cho bọn hắn nhìn thấy, kết quả có thể là vì rất không thích chất lỏng màu xanh ngọc đó mà bị gã thuận tay ép nó xuất hiện, gã cất tiếng lẩm bẩm, “Cái quái gì thế này?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.