Bán Tiên Không phải chỉ có một mình gã muốn hỏi vấn đề này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng muốn hỏi, cho dù bọn hắn đều ý thức được Thiên Vũ đang nói đến bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn nhịn không được muốn xác nhận lại. Đáp án không nằm ngoài dự đoán của bọn hắn, Thiên Vũ hỏi ngược lại một câu, “Bên cạnh ta, trừ các ngươi ra còn có người khác sao?” Ba sư huynh đệ sững sờ tại chỗ không nói nên lời, muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể nói là mình định dụ dỗ đối phương vào để g**t ch*t a. Thiên Vũ quay đầu lại tiếp tục quan sát cổng vào một hồi rồi chợt cất tiếng thì thầm, “Trì Bích Dao.” Mấy người khác lập tức đưa mắt nhìn tới, nhìn thấy có một nữ nhân tiến vào, với thị lực của bọn hắn, nhìn ở khoảng xa như vậy là không thể phân biệt được ai với ai, không thể so được với thị lực thiên phú của bản thể Thiên Vũ, bọn hắn chỉ có thể căn cứ vào hình dáng đại khái để suy đoán đó là ai. Trì Bích Dao đứng trong cổng vào hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang tìm cái gì, sau đó chọn một phương hướng bay đi. Lúc này, Dữu Khánh không thể không khuyên: “Tam động chủ, kỳ thực chúng ta cũng không biết gì về nơi này. Trong này tám chín phần mười có mối nguy hiểm mà chúng ta không đối phó được, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài đi. Có lời gì chúng ta đi ra ngoài rồi từ từ nói.” Những gì hắn nói đều rất thật, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của bọn hắn, bên trong mỗi một tòa tiên phủ đều có tồn tại đáng sợ tọa trấn, có thể nói không có ngoại lệ. Trong Chư Yêu chi cảnh này chắc hẳn cũng không thể may mắn tránh khỏi. Không phải lần nào cũng có thể may mắn thoát được, bằng không, bọn hắn làm sao có thể kéo dài đến bây giờ rồi mới bị ép buộc đi tìm. Đặc biệt nơi này là do Cửu vĩ hồ chỉ điểm, có thể tưởng tượng được, Cửu vĩ hồ làm sao sẽ có lòng tốt đối với bọn hắn. Thiên Vũ: “Đi ra ngoài? Người của Thiên Lưu sơn, người của Đại Nghiệp ty, còn có Trì Bích Dao đều đã tiến vào. Ngươi có tin hay không, mấy người Địa sư, Địa Mẫu và Đại thánh đều đang chờ ở bên ngoài. Bây giờ chúng ta còn có thể đi ra được sao?” Dữu Khánh nghẹn nghẹn, đúng là như thế, hắn lại chợt nghi hoặc hỏi: “Đây chính là nơi tồn tại truyền thuyết bất tử của Phượng tộc, ba vị chí tôn đó đã đến trước cổng, vì sao còn không vào?” Thiên Vũ giải thích rất đơn giản: “Thiên kim chi tử rất cẩn thận, người ta đã là chí tôn, không giống với chúng ta.” “…” Ba sư huynh đệ ngỡ ngàng không nói nên lời, không biết mình dốc sức giày vò làm cái gì, đây là tự lấy đá ghè chân mình ư? Trong lòng Dữu Khánh càng thêm ra sức ân cần ‘thăm hỏi’ Hướng Lan Huyên, hắn đoán rằng mình đã bị nữ nhân đó lừa gạt, phàn đoán của mình lúc trước đã đúng, nữ nhân đó chỉ muốn lợi dụng mình để tiến vào tiên phủ. “Hả?” Thân hình hơi khom xuống của Thiên Vũ đột nhiên dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm về phía cổng vào. Đám người Dữu Khánh cùng nhìn theo, tất cả đều kinh ngạc, trên đỉnh ngọn núi giống hình kim tự tháp ở trong lòng chảo, lối vào tối như mực giữa hư không kia hình như đã biến mất. Thiên Vũ lướt ra khỏi kẽ hở giữa thân cây, đáp xuống trên cành cây, quan sát bên ngoài một chút, rồi bay lên trên ngọn cây quan sát xung quanh, sau đó mới lắc mình bay đến trên đỉnh ngọn núi như kim tự tháp để điều tra. Nam Trúc đột nhiên nói: “Nhanh lên, nhanh lên, cơ hội chạy trốn.” Những người hoặc hai chân đạp lên hai bên khe cây hoặc bám vào trên vách khe hở, đồng loạt quay đầu nhìn gã, Dữu Khánh nói: “Ngươi đi trước dò đường, chạy trước để chúng ta xem nào.” Nam Trúc lập tức sử dụng cả tay và chân leo ra ngoài, vươn đầu ra nhìn xuống dưới đất, ghê thật, vị trí này ít nhất phải cao đến hai mươi trượng, một khi sơ ý rơi xuống, trong tình cảnh không thể vận dụng tu vi và pháp lực để phòng ngự, bọn hắn chắc chắn sẽ bị ngã chết. Khi bọn hắn từ từ leo xuống, e rằng còn chưa xuống được mặt đất là đã bị Thiên Vũ bắt lại. Mục Ngạo Thiết bổ sung thêm một câu, “Không biết trong núi rừng này có dã thú hung dữ nào hay không, cho dù chạy thoát được, thì với việc tu vi chúng ta bị khống chế như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt.” Đúng vào lúc này, thân ảnh của Thiên Vũ lại lóe lên, quay về tới nơi, không làm gì khác, thi pháp cuốn lấy hết bọn hắn, cùng nhau đem đi, đem theo bọn hắn bay trở về trên đỉnh núi kim tự tháp. Sau khi mấy người hạ xuống, phát hiện thấy đỉnh núi trống không, bọn hắn đi tới đi lui, đưa tay s* s**ng khắp nơi một vòng, nhưng không có sờ được cái gì, lối ra vào đã biến mất vô tung vô ảnh. Thấy bọn hắn giày vò một hồi, Thiên Vũ hỏi: “Nếu muốn đi ra ngoài, làm sao để mở ra cánh cổng đó?” “Ai!” Dữu Khánh cất tiếng thở dài, cúi đầu ủ rũ hỏi: “Tam động chủ, bây giờ ngươi mới hỏi điều này, không cảm thấy có phần quá muộn sao? Ngay cả việc làm sao để đi ra ngoài cũng không biết, ngươi lại dám mang theo chúng ta công vào trong này. Làm sao một người anh minh thần võ như ngươi lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế chứ?” Thiên Vũ thần sắc có chút căng thẳng, cười lạnh nói: “Đừng có làm bộ như vậy, bộ dạng này của các ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng không thể thực hiện được ở trước mặt ta. Các ngươi đã ra ra vào vào tiên phủ e rằng không ít lần nha. Ví dụ như Kim Khư. Bây giờ ngươi lại nói với ta, các ngươi không biết làm sao để đi ra ngoài, lừa gạt quỷ sao chứ?” Kim Khư? Hướng Chân quay lại nhìn đám đồng bạn của mình. Con ngươi của Dữu Khánh co rụt lại, trầm giọng nói: “Đám người ở Liệt Cốc sơn trang đó quả nhiên là do ngươi phái đến.” Thiên Vũ: “Không có hại gì cho ngươi, thậm chí còn đưa cho ngươi một đại mỹ nhân yểu điệu để ngươi khoái hoạt. Ngươi phải cảm tạ ta mới đúng.” Không đề cập tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, hai tay mười ngón của Dữu Khánh nắm chặt lại, trong mắt lóe lên sát cơ, hắn biết mình đánh không thắng người ta, chậm rãi quay đầu lại nhìn Nam Trúc, nhìn chăm chú vào cây trâm cài tóc trên đỉnh đầu Nam Trúc. Nam Trúc âm thầm giật mình, trong nháy mắt liền ý thức được gì đó, gã và Mục Ngạo Thiết biết quá rõ chuyện giữa lão Thập Ngũ và Kiều Thư Nhi, chuyện đó khiến hắn không để ý sống chết, sợ hắn làm bậy, vội ho một tiếng nói: “Lão ngũ, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đây không phải lần đầu tiên chúng ta bị người hãm hại.” Mục Ngạo Thiết hơi dịch bước, chắn trước mặt Nam Trúc, đề phòng Dữu Khánh làm bậy. Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ, “Ta vẫn luôn không rõ, chúng ta đi Kim Khư vì sao lại có người theo dõi sát sao, ngay cả mấy thế lực lớn đó đều chưa từng chú ý đến chúng ta, vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào chúng ta chứ?” Đã đến lúc này, Thiên Vũ cũng không dối gạt hắn, “Vân Hề cuối cùng rơi vào trong tay ta, trước lúc chết cô ta đã nói với ta một câu, nói là ngươi tìm được manh mối của một tòa tiên phủ khác.” Nam Trúc nghe nói vậy tức thì vô cùng phẫn nộ, “Cô ta biết cái rắm, tiện nhân đó thật là đủ độc, đến lúc chết cũng muốn hãm hại chúng ta.”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.