Bán Tiên Đợi cho Nam Trúc đã đi được một khoảng thời gian, tiếp đó Mục Ngạo Thiết mới ra khỏi cửa, cũng làm như Nam Trúc, không có gì phải lén lút, không cần phải trốn trốn tránh tránh, cứ như vậy tự nhiên thoải mái rời đi. Hoạt động ăn uống đấu tửu lượng ở sảnh trước vẫn đang tiếp tục, người ít đi, giọng nói lại càng lớn hơn. Chờ đến khi Dữu Khánh chuẩn bị nghênh ngang rời đi thì Hướng Chân đột nhiên đưa tay ngăn hắn lại, chỉ vào môi hắn, ý nhắc nhở hắn cạo chút ria mép đó đi. Dữu Khánh sờ sờ ria mép của mình, không đặt nặng, nói: “Trời đêm trời tối, nếu thật sự nhìn thấy rõ cả râu ria, vậy thì có cạo hay không cạo đều giống nhau, chẳng ai chạy thoát được.” Trên thực tế, khi dùng cách này để rời đi, hắn quả thực là không đặt nặng, cho dù có bị phát hiện thì thế nào chứ? Nếu những người đó muốn bắt hắn thì không cần phải chờ đến bây giờ, chờ tới bây giờ chẳng phải là để nhìn xem hành động của hắn ư. Đương nhiên, lỡ bị phát hiện thì đó cũng là chuyện không còn cách nào, phí nhiều công sức như vậy tự nhiên không muốn bị phát hiện. Hướng Chân hỏi tiếp, “Có cần thông báo cho Tô Bán Hứa không?” Dữu Khánh lắc đầu không chút do dự “Không cần phải đề ý đến hắn, đến thời gian phù hợp, ngươi cứ rời đi là được.” Hắn biết rõ, nếu lần này bọn hắn chạy thoát mà không bị phát hiện, khả năng Tô Bán Hứa gặp chuyện không may là khá lớn, còn nếu các thế lực đó phát hiện ra bọn hắn khi đang thoát thân, bọn họ có thể sẽ tiếp tục án binh bất động, có khả năng sẽ không động đến Tô Bán Hứa. Việc này đúng là có chút không để ý đến sự sống chết của Tô Bán Hứa, hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi, bởi vì bọn hắn cũng không có đủ năng lực để kiểm soát tất cả các phương diện. Nếu hắn nói cho Tô Bán Hứa, gã sẽ lập tức nói cho Hướng Lan Huyên, hiện tại hắn vẫn không thể tin được Hướng Lan Huyên, không dám đem toàn bộ tính mạng của mấy sư huynh đệ bọn hắn đặt cược vào nàng ta. Hướng Chân gật đầu, Dữu Khánh lập tức theo cửa sau lẻn đi ra ngoài, rồi cũng vung vẩy nước tiểu xong mới nghênh ngang rời đi. Hắn làm như mình là người Ô Lạc tộc đang ở trong bộ tộc của mình, lấy cây đuốc đốt lên đi tuần tra ban đêm. Vòng vòng vo vo đi vào sâu trong núi, khi rẽ vào một chỗ hõm núi ẩn khuất, hắn đột nhiên dập tắt đuốc, sau đó nhanh chóng luồn lách giữa núi rừng. Chạy một mạch đến trước một thác nước, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã chờ đợi sẵn từ lâu nhanh chóng chạy đến đón hắn. Ba người từ ba phương hướng khác nhau đi vòng đi vèo đến đây gặp mặt. Đây là địa điểm tụ tập mà bọn hắn đã thỏa thuận trước đó. Khi đến được Ô Lạc tộc thì trời đã tối, bọn hắn không nhìn thấy rõ được nhiều địa hình từ trên trời, thác nước này là một nơi bọn hắn nhìn thấy được, và có âm thanh để nhắc nhở. Sau khi gặp mặt, bọn hắn không có gì để nói, xác định xong phương hướng liền lập tức lướt nhanh rời đi… Trước lò lửa, đám nam nhân vẫn đang còn đang đấu rượu, mặt đỏ tới mang tai, gần mười người còn lại này có vẻ tửu lượng đều rất tốt, không còn ai dễ dàng ngã gục. Đều là tu sĩ, nếu không có ai âm thầm hạ gục bọn họ thì không có dễ dàng say gục như vậy, đó là chuyện bình thường. Lúc trước Dữu Khánh lo lắng người ở sảnh trước sẽ chạy đến sảnh sau để xem xét tình hình những người say rượu, nhưng tình huống đó không có xảy ra, những người ở sảnh trước chỉ lo tập trung ăn uống, không ai quan tâm đến đám người đã say. Lẳng lặng chờ đợi qua một canh giờ rưỡi, Hướng Chân đứng dậy rời đi. Gã trực tiếp rời đi qua sảnh trước, đi qua bên cạnh một đám người đang so rượu, căn phòng tràn ngập mùi rượu và thịt nướng. Khi mọi người nhìn thấy gã, cũng chỉ có mình Quỳ Quỳ cất lời, “Gỗ, đi rồi sao? Đến đây uống mấy chén với chúng ta đi.” Hướng Chân chỉ liếc mắt nhìn gã, rồi chẳng thèm để ý đến gã ta, đi thẳng ra cửa. “Hừm.” Quỳ Quỳ cất tiếng khinh thường, cũng không thèm để ý đến gã nữa, rót đầy rượu cho mình rồi tìm người khác cụng chén. Hướng Chân không có quay trở về căn nhà sàn mình ở, trực tiếp ra khỏi thôn trại, đi vào trong núi, tại một nơi ở sâu trong núi rừng, thanh đại kiếm sau lưng được rút ra khỏi vỏ, chở người luồn lách giữa rừng cây, rồi bay vút lên không tại nơi xa, nhanh chóng biến mất giữa trời sao lấp lánh. “Đã đi rồi?” Ô Ô đang tọa trấn trong sơn động ngước mắt nhìn người bẩm báo phía trước bàn đá. Người báo cáo: “Chắc hẳn là đã đi rồi. Hắn có thể ngự kiếm phi hành, chúng ta muốn theo cũng theo không kịp. Đã tìm khắp vùng núi rừng đó nhưng vẫn không thấy bóng người đâu, tuy nhiên chúng ta gặp được người của Đại Nghiệp ty cũng đang tìm kiếm.” Ô Ô suy nghĩ một chút, hỏi: “Mấy người A Sĩ Hành vẫn còn đang uống rượu chứ?” Người báo cáo: “Vẫn còn đang ở đó ầm ĩ so tửu lượng.” Ô Ô: “Đến đó xác nhận lại xem, cần phải xác nhận rõ ràng.” Ý của gã rất đơn giản, chỉ cần mấy người Dữu Khánh còn ở đó, những kẻ khác có đi hay không cũng không quá quan trọng. Vì vậy rất nhanh liền có một gã tộc nhân Ô Lạc tộc xông vào trong nhà cộng đồng, tắc lưỡi hỏi: “Các ngươi vẫn còn đang uống ư?” Quỳ Quỳ gọi mời, “Tới đây tới đây, ngồi xuống cùng uống nào.” Người tới xua tay, nhìn quanh một vòng, “Tại sao chỉ có các ngươi, những người khác đâu? Không phải mấy vị khách mới đến cũng đang uống rượu tại đây sao?” Có người cười to nói: “Ha hả, đã bị chúng ta chuốc say, ném ra ngủ say ở phía sau rồi.” “Hơi ẩm từ mặt đất lên, trong nhà sàn cũng không ít, để ta đi xem.” Người đến giống như là sợ thất lễ với quý khách, bước nhanh ra phía sau để kiểm tra, kết quả có thể biết được, gã rất nhanh quay trở lại, hỏi: “Người đâu, bọn hắn đi đâu rồi?” Một người có vẻ đã ngà ngà say xua tay, cho rằng gã quá ồn ào, “Cái gì đi đâu chứ?” “Không thấy người đâu nữa.” “Làm sao có thể không thấy.” Có người đứng dậy đi xem. Chỉ chốc lát sau, phát hiện thấy đúng là không thấy khách đâu nữa, có người chạy đến căn nhà sàn mà đám người Dữu Khánh ở lại nhìn xem, ở đó cũng không có. Vì vậy những khúc củi đang cháy trong lò lửa liền được rút ra làm đuốc, một đám người nồng nặc mùi rượu chia nhau tìm kiếm khắp trong ngoài nhà cộng đồng. Động tác này tức thì kinh động đến không ít người, Bạch Sơn và Tử Xuyên lại lần nữa đích thân tới hiện trường, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ bất thiện. Rất nhiều chuyện dựa vào hai người bọn họ là không thể bao quát hết, không liên quan gì đến tu vi, hai người cũng không có nhiều thuộc hạ tại Ô Lạc tộc, vì vậy lực lượng của hai người ở ngoại vi đã xuất hiện công khai, trực tiếp tiến vào hiện trường tra xét. Toàn bộ Ô Lạc tộc trở nên xao động, ý định chống lại rất rõ ràng, nhờ có Dược Đồ ghé vào bên tai tộc trưởng Ô Lạc tộc thì thầm mấy câu mới khiến cho Ô Lạc tộc yên tĩnh lại, cũng có thể nói là đã giúp cho Ô Lạc tộc tránh thoát một trận kiếp nạn. “Sao người của Thiên Lưu sơn và Đại Nghiệp ty lại tới đây? Nơi này là Đại Hoang Nguyên, không đến lượt các ngươi dương oai…” Quỳ Quỳ không hổ là người của đại bộ tộc, xổ ra một tràng quở trách người của hai thế lực lớn ngay trước mặt mọi người, mà Tử Xuyên và Bạch Sơn thì đứng ở phía sau gã không xa, hai người bỏ mặc đó, lần lượt xoay người rời đi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.